Từ chiếc xe đẩy 8 triệu đồng đến góc phố quen thuộc
Giữa ngã ba Nguyễn Quang Bích – Nguyễn Văn Tố, mỗi sáng, người qua đường đã quen với hình ảnh một chiếc xe đẩy nhỏ tỏa hương cà phê và tiếng máy xay nhẹ vang. Người bán là chị Bốn Nguyễn – một người phụ nữ khiếm thính, không thể nghe hay nói, nhưng lại khiến ai đi ngang cũng phải dừng chân vì nụ cười hiền và ly đồ uống chuẩn vị.

Năm năm trước, khi gặp khó khăn về kinh tế, chị quyết định khởi nghiệp với số vốn chỉ 8 triệu đồng vay bạn bè. Chị mua một xe đẩy cũ, vài bộ phin, ít nguyên liệu rồi chọn một góc phố đông người qua lại để bắt đầu hành trình.
Không tiếng chào mời, không quảng cáo rầm rộ — chỉ có tấm bảng nhỏ viết tay:
“Bốn Nguyễn là khiếm thính. Quý khách hãy chỉ bằng tay vào menu. Xin cảm ơn”
Khó khăn những ngày đầu và bí quyết giữ khách
Những ngày đầu không hề dễ dàng. Có buổi chị chỉ bán được vài ly, có hôm mưa tạt ướt cả xe, tiền lãi không đủ mua nguyên liệu. Máy pha hỏng, sữa đổ, xe xịt lốp — những sự cố nhỏ nhưng đủ khiến một người yếu lòng muốn bỏ cuộc.
Nhưng chị thì không. Không thể giao tiếp bằng lời, chị dùng menu có hình minh họa để khách chọn món, và “bán bằng ánh mắt, phục vụ bằng tấm lòng”. Trên chiếc xe nhỏ ấy có đủ cà phê phin, bạc xỉu, trà chanh, nước cam, sinh tố, trà sữa tự pha — tất cả được chị làm tỉ mỉ, canh nhiệt độ bằng mắt và vị bằng kinh nghiệm. Khách đến chỉ tay, chị gật đầu, rồi nhanh nhẹn pha chế. Dần dần, người ta truyền tai nhau về “chị bán nước không nói được nhưng pha rất ngon”.

Hiện mỗi ngày chị bán 120–150 ly, giá từ 15.000–35.000 đồng, doanh thu khoảng 15–18 triệu đồng/tháng. Không nhiều, nhưng là đồng tiền tự làm ra, là minh chứng cho nghị lực và sự bền bỉ.
Bài học khởi nghiệp từ một góc phố nhỏ
Sau ba năm, xe nước của chị đã trở thành điểm dừng thân thuộc của người dân quanh khu. Không chỉ vì đồ uống ngon, mà vì tinh thần làm việc nghiêm túc và sự chân thành của chị.
Từ chỗ chỉ có vài món cơ bản, chị đã dần mở rộng menu, trang bị mái che để khách ngồi thoải mái, và luôn giữ lời hứa với chính mình: “Làm nghề tử tế thì khách sẽ quay lại.”

Khi được hỏi điều gì quan trọng nhất trong khởi nghiệp, chị chỉ viết vài chữ lên bảng nhỏ:
“Khó nhất là tin rằng mình có thể.”
Câu chuyện của chị Bốn không chỉ là hành trình mưu sinh, mà còn là nguồn cảm hứng cho nhiều bạn trẻ đang chập chững bắt đầu.
Vì đôi khi, khởi nghiệp không cần lời nói — chỉ cần dám bắt đầu, kiên trì và thật lòng với điều mình làm.

0 Bình luận